Diêm Trạch Dương không quan tâm chỉ tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sức sống của cô, chạm vào thực sự rất nghiện, khó mà bỏ được, anh có thể hôn cậu cả ngày mà không biết mệt.
Đừng thấy Diêm ma đầu trong quân đội, liếc nhìn một đám binh lính sợ hãi như gà, cả ngày nhìn lạnh lùng, nhưng khi ở bên cạnh Ôn Hinh, anh đặc biệt dính lấy cô, khi hai người ở nhà, anh luôn bám lấy cô, không cho cô đi đâu, ngoại trừ trên đùi, thân mật xong cô muốn đi vệ sinh anh đều ôm cô ấy vào nhà vệ sinh, còn lau ...
Ôn Hinh: “...” Nhìn thấy Diêm Mạt ngồi xổm bên người cô, anh nâng cô lên nghiêm túc lau, khuôn mặt Ôn Hinh đỏ bừng chỉ nghĩ đến bây giờ, nếu không để cho lau cũng không được, dùng giấy lau sạch cho cô, còn dùng khăn trắng như tuyết nhúng khăn với ít nước rồi lau đi lau lại, còn nói lau cho sạch mới tốt, còn nói cô nên chú ý vệ sinh, xong việc còn lấy khăn đi giặc.
Thật tuyệt vời, thân thiết với nhau càng lâu, hình ảnh của Diêm ma đầu ngày càng chìm sâu vào trong trong tâm trí cô ấy, cô thật sự không ngờ anh lại là người chiếm hữu đến mức ôm cô ngủ và đặt tay lên bụng cô một cách đầy dục vọng.
Bụng nhỏ của Ôn Hinh rất nhột nhột, rất mẫn cảm, nhưng hắn thích đút tay vào trong đó, dán chặt lấy cô, về sau cô cũng quen rồi, lòng bàn tay của anh ta rất nóng, rất nóng, vừa khéo có thể sưởi ấm bụng của cô, rất thoải mái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây