Giống như là, một khi Diêm ma đầu mặc quân phục vào ngồi trong phòng làm việc, khi anh ấy không cười nhìn cô, Ôn Hinh cảm thấy anh rất xa lạ, không giống như người khi cởi bỏ quân phục mà bản thân quen biết, dường như khi khoác lên bộ quân phục, anh ấy không chỉ đơn giản là anh ấy mà còn đại diện cho một thứ khác.
Khi cảm giác này xuất hiện ngay trước mặt, nhất là khi người đang nói chuyện lại là một nữ quân nhân.
Ôn Hinh cảm thấy mình giống như một người ngoài bước nhầm vào thế giới của họ.
Cô ấy đứng ở cửa không đi vào.
Người phụ nữ trẻ tuổi đội nón quân nhân nhìn Ôn Hinh một cái rồi quay đầu lại đối với người trên giường bệnh nói: “Trạch Dương, dưỡng thương cho tốt, anh suy nghĩ lại những lời tôi nói, tôi sẽ đợi câu trả lời của anh.” Nói xong cô ấy quay người liền hướng về phía cửa, lúc nhìn thấy Ôn Hinh còn khẽ gật đầu rồi đi lướt qua cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây