Người phụ nữ mặt gầy vừa cắt vừa than thở với Ôn Hinh: “... Gia đình có sáu người, nhỏ thì có hai đứa trẻ, lớn thì có hai người già cần phải nuôi, ngày nào cũng làm việc vất vả, đến rau cũng sắp không đủ ăn rồi.”
Ôn Hinh đồng tình thì có đồng tình, nhưng bèo nước gặp nhau, cô cũng không quản nhiều được nên chỉ có thể mỉm cười: “Chị đừng quá lo lắng, cuộc sống sau này sẽ từ từ tốt lên thôi.”
Đây là lời thật lòng, vào những năm 1980, đời sống của người dân thay đổi nhiều, nhất định phát triển theo chiều hướng tích cực, ít nhất sau này cái ăn cũng không khó kiếm.
“Tốt cái gì chứ, chớp mắt hai đứa nhỏ sắp đi học rồi, học phí cũng đóng không nổi, trưa còn chưa biết cho chúng mang theo cái gì để ăn, trong nhà chỉ còn lại mớ rau chua này ăn hết bữa này đến bữa khác, ăn riết ngán luôn rồi, mấy đứa nhỏ ăn ngán đến nổi muốn nôn đến mật xanh....”
Ôn Hinh: “...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây