“Vậy thì em sẽ lau thật kỹ cho anh. Ba ngày rồi chưa tắm rửa. Để xem anh bốc mùi như thế nào rồi?” Ôn Hinh trêu chọc anh, quả nhiên sắc mặt cảu Diêm ma đầu tối sầm lại.
Phòng chăm sóc đặc biệt tốt quá, có đủ thứ, ít người yên tĩnh, lại có phòng riêng.
Nếu đây là một khu bình thường có nhiều giường, một người chưa kết hôn như Ôn Hinh, không dễ làm điều gì đó thái quá như lau người, nhưng trong phòng chăm sóc đặc biệt không có ai, một khi cửa đã đóng lại, không ai có thể nhìn thấy bên trong, hai người ở một mình một phòng, cũng không sợ ai nói ra nói vào, dù gì cũng có một người bị thương rất nặng, cơ bản không thể làm chuyện gì được.
Trong phòng có một cái ấm chứa đầy nước nóng, ấm đổ một ít vào chậu, hòa với một ít nước lạnh vào cho đến khi độ ấm phù hợp rồi mới cho khăn sạch vào.
Sau đó anh cởi bỏ áo khoác bên ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len mềm có cổ rộng màu vàng bên trong, bước tới lấy khăn lau mặt cho Diêm Trạch Dương đang nằm trên giường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây