Không còn cách nào khác, chỉ còn biết tiết kiệm từ khâu ăn uống, vì vậy mỗi bữa cô ấy chỉ ăn có hai cái màn thầu, 5 xu một cái, tổng cộng 1 đồng, ngay cả một đồng một bát canh trứng cũng không nỡ, chỉ dùng hai cái màn thầu thêm một ít dưa muối cứ như thế mà ăn, cũng có lúc mua một cái màn thầu một món rau xào, nhưng màn thầu bé như vậy cô ấy ăn không đủ no.
Ôn Hinh nhìn cô ấy, cảm thấy thực sự có chút đáng thương, dù gì sau này cũng là một cán bộ của đất nước, mười mấy năm sau những sinh viên ở đây dù có kém thế nào đi chăng nữa cũng là nhân viên công chức nhà nước, làm cho tốt, thâm niên tăng lên có khi còn giữ chức vụ phó giám đốc trở lên, hiện tại lại có thể ăn uống cực khổ như vậy, thật đúng là những năm tháng khổ cực nhất trong cuộc đời rồi.
Vì vậy mỗi khi có Hồ Ái Trân ăn cùng, cô sẽ lặng lặng chia cơm trắng thịt và canh cá cho cô ấy ăn cùng.
Sức ăn của Ôn Hinh rất ít, cho dù có là phần nhỏ nhất cô cũng không ăn hết, phí phạm thức ăn thì không tốt cho nên chia sẻ cho cô ấy ăn cùng.
Đại khái cũng bởi vì lẽ đó mà Hồ Ái Trân rất thích gần gũi với Ôn Hinh, cô cảm thấy Ôn Hinh chưa hề kỳ thị việc cô xuất thân từ nông thôn, không giống với bạn học giường trên mà ngày đầu tiên tới đã muốn đổi vị trí với cô, thực ra là đổi một chút cũng được, nhưng cô không thích cái ngữ khí nói chuyện của Dương Phi, thường hay chế giễu đôi giày rách của cô, cả cái đôi tất có miếng vá kia nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây