Giả vờ 18 tuổi cũng không có áp lực gì, lớp collagen trên mặt tràn đầy, vừa mền vừa đàn hồi, Trạch Dương thích nhất hôn má cô, hôn cái kiểu kêu chụt chụt mới thôi.
“Tôi cũng mười chín.” Nói xong, Ninh Tuyết cảm thấy mình cũng mười chín tuổi mà quần áo so với Ôn Hinh cổ quái hơn nhiều. Tóc của cô cũng vậy, không đen và sáng như của Ôn Hinh,bím tóc cũng vậy, hai bím tóc của Ôn Hinh đẹp hơn so với của cô, hình như có vẻ lỏng hơn, mặt nhỏ hơn, da trắng hơn và quần áo cũng đẹp hơn.
Thế mà cô còn tưởng hôm nay côlà người ăn mặc hợp mốt nhất cơ đấy, váy kẻ sọc là kiểu mới nhất mà mẹ cô ấy mang từ Thành Hải về hai ngày trước, hôm nay cô mặc nó đi đăng ký nhập học, kết quả là so sánh với người khác, cô liền trở nên xấu xí ngay lập tức, xấu đến mức về sau cô không muốn mặc nó nữa.
Cả hai cùng về kí túc xá.
Trong thời đại này, dù điều kiện ở nhà có tốt hay không, nhưng thực tế từ việc ăn mặc quần áo đôi khi cũng không hiện rõ sự khác biệt, mà rõ ràng nhất là những vật dụng cần thiết hàng ngày và sách vở các loại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây