Chụt! Chụt! Ôn Hinh nghe thấy bên tai liền cảm thấy xấu hổ, cũng thay anh mà xấu hổ, đúng là không cần mặt mà!
“Ôn Hinh.” Vừa xoa xoa cô, anh vừa khàn khàn gọi tên cô: “Có thời gian anh sẽ qua, nếu em nhớ thì gọi cho anh, nhà bên đó có điện thoại, em thường xuyên qua lại xem một chút. Nếu có bất cứ chuyện gì, hãy đến tìm Điền Phong, anh ấy sẽ giúp em.”
Ôn Ninh lại muốn khóc, không biết tại sao sau khi anh đi đã lâu, mỗi lần như thế này cô đều cảm thấy khó chịu, muốn phát tiết với anh.
“Tại sao em lại khóc? Nếu em không muốn anh đi thì kết hôn với anh đi. Chúng ta cố gắng sinh con. Tốt hơn hết là giống hệt em, anh thích con gái giống em.” Diêm Trạch Dương ôm cô, dưới tấm trải màu hồng bị gió thổi bay bay bên cạnh hàng cây xanh, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng dỗ dành dụ dỗ cô.
“Không sinh, không sinh, em sẽ không sinh gì hết, trai gái gì em cũng đều không sinh cho anh. Anh tự tìm một con khỉ kêu nó gọi anh là cha đi.” Ôn Hinh né trái né phải tránh để anh hôn vào mặt cô, vừa tránh vừa tức giận nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây