Một người ôm cô ấy mà khóc, một người bị ôm mà khóc, trong bóng đêm, bên đường đã không còn bóng dáng người qua lại, chỉ còn dưới bóng cây, cách đó không xa có một chiếc xe, hai túi hành lý và một người đàn ông ôm chặt một người phụ nữ cao lớn bóng hình bất lực.
Ôn Hinh vô cùng ghi thù, bất luận dỗ dành thế nào, cuối cùng với vẻ mặt cứng ngắt cô ấy bước vào nhà nghỉ gần Lâm viên Tùng Đào nhất, chân trước cô bước vào, chân sau Diêm Trạch Dương theo sau đi tới.
Đối diện nhà nghỉ Quốc doanh là toà nhà quốc doanh, Ôn Hinh chưa từng ở qua, chỉ ở qua nơi dân cư, nhà nghỉ tổng cộng có ba tầng, lầu một là nơi ăn cơm, lầu hai ba là nhà nghỉ, nhân viên đưa mắt nhìn hai người bọn họ kẻ trước người sau, hỏi bọn họ: “Hai người quen biết nhau?.”
Ôn Hinh vẻ mặt cứng ngắt nói: “Không quen.”
Nhân viên nghi hoặc nhìn hai người: “Lý do nghỉ lại, giấy chứng nhận công tác, thư giới thiệu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây