“Không cần khách sáo như thế, cô nấu ăn tôi cũng đã ăn qua không ít lần, nhưng mà tính ra, thức ăn cô nấu rất ngon đó. Đại đầu bếp của chúng ta cũng không bằng cô.” chính ủy Diệp vừa cười vừa nói.
“Làm sao có thể như thế, làm sao mà tôi có thể so sánh với đại đầu bếp của anh chứ!” Ôn Hinh khách sao vài câu, sau đó lại nói: “Nếu chính ủy Diệp thích ăn, lần sau tôi và Trạch Dương sẽ mang theo một ít cho anh!”
“Vậy thì tốt quá, tôi mượn hào quang của Trạch Dương, lại được nếm tay nghề của cô, được rồi, không phiền cô nữa, ăn cơm đi!” nói xong chính ủy Diệp mới rời đi.
Đến năm giờ tối Diêm Trạch Dương mới quay về, trên người vẫn còn chút bụi đất, doanh trại bây giờ vẫn còn không ít chỗ vẫn đang trong quá trình xây dựng, mỗi ngày đều có người không thể rời đi, cần phải đẩy nhanh tiến độ, anh nhìn thấy Ôn Hinh lập tức lên tiếng: “Lên xe, anh đưa em về.”
Ôn Hinh ngồi trong xe, hôm nay không giống trước kia, cô vẫn đang thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, cảm thấy hơi bất an, ngồi ở chỗ ghế phụ cũng sẽ không nói cười như lúc trước ngồi trên xe anh lái, cũng chỉ cười nói hai câu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây