“Không cần nói với anh những chuyện này! Vừa rồi anh hỏi em, em có suy nghĩ gì với cậu ta không? Trả lời câu hỏi đó!” sắc mặt của Diêm Trạch Dương càng ngày càng lạnh lùng nghiêm nghị, thẳng tay chặt đứt lời cô, mở miệng hỏi thẳng.
Còn một câu anh vẫn chưa hỏi, tại sao con người này không viết cho người khác, mà chỉ viết cho mỗi mình cô, là do cô đối với cậu ta cũng có chút cảm tình sao?
Ôn Hinh nhìn anh cầm bức thư, lại vừa giận vừa hung dữ với cô, giận đến mức trừng to hai mắt, bộ dạng giận dữ ầm ĩ với cô, không biết như thế nào, mặc dù cô rất muốn cười, cô lại hết sức cố gắng kìm chế nụ cười của mình, không thể cười, không được cười.
Nhưng làm sao có thể thoát được hỏa nhãn kim tinh của Diêm đại ma đầu, anh đập “rầm” một cái, đập bức thứ lên trên mặt bàn, bức thư đáng thương, giấy của niên đại này không biết có phải là do chất lượng không được tốt hay không, tờ giấy bị đứt đôi.
Làm cho người chỉ mặc quần áo ngủ như Ôn Hinh cũng bị dọa sợ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây