Nhưng huấn luyện của đoàn trưởng ma đầu, không ép đến sức lực cuối cùng thì đừng hòng mà mong được nghỉ, cứ nghĩ là sẽ phải chống đỡ đến trước bữa trưa, kết quả hông được bao lâu thì cuộc huấn luyện tấn công này kết thúc.
Khi mà Ôn Hinh nhàm chán đến mức sắp hỏi thăm tới mười tám đời tổ tông của anh lính canh kia.
Diêm ma đầu và Chính ủy Diệp đi tới, chính ủy từ xa chào hỏi Ôn Hinh: “Đồng chí Ôn, đến rồi à, buổi trưa để Trạch Dương đưa đồng chí đến nhà ăn ăn cơm.”
Gặp lại Chính ủy Diệp, Ôn Hinh cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Được rồi, tôi chưa ăn ở căn tin quân đội, nên không biết đồ ăn có vị gì.”
“Lần này đến thử đi, tôi đảm bảo đồng chí sẽ không bao giờ quên.” Chính ủy Diệp cười cười, nói đùa với Diêm Trạch Dương bên cạnh: “Để Lão Dương ở nhà ăn mở một cái bếp nhỏ cho đồng chí, đừng để hù dọa đến bạn gái của cậu, cô ấy sau này không đến thì biết làm thế nào?” Nói xong anh ta mỉm cười bỏ đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây