Lữ Nhạn nhìn thấy sắc mặt cô không đúng, đè nghi vấn xuống: “Không ổn chỗ nào? Vậy không cần chào hỏi mọi người một tiếng sao?”
“Không cần.” Đới Tĩnh nói xong thì rời khỏi nhà vệ sinh, Lữ Nhạn đành phải đi theo.
Khi Ôn Hinh quay lại, mấy bạn học nam đã mở bốn năm chai bia, lúc trước thì tỏ ra khách khí, hiện tại đều đã uống bia, ai cũng reo hò ầm ĩ.
Ngay cả Diêm Trạch Dương bình thường không cười cũng cười tươi, lúc cô đến, bởi vì rượu mà đôi mắt đen của anh tỏa sáng, đôi mắt ánh lên ý cười.
Anh nhìn Ôn Hinh từ trên xuống dưới, không một sợi tóc nào đi mà mọc lại nguyên vẹn, nhìn thấy chiếc áo lông màu trắng gấp lên lộ góc váy, chiếc váy bó sát người lộ ra phần bụng phẳng lì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây