Ngồi bên ở vị trí bên cạnh cửa sổ thuỷ tinh màu vàng nâu, Ôn Hinh xem thực đơn, cô gọi một combo bít-tết, ở cái niên đại này mà có bít-tết đã rất tốt rồi, mặc dù Diêm Trạch Dương không thích ăn đồ ăn Tây cho lắm, những vẫn cầm dao nĩa ăn cùng với Ôn Hinh.
May thay là bầu không khí xung quanh rất tốt, không ồn ào, rất thanh nhã, còn có nhạc, cô cảm thấy rất tốt.
Ở cái niên đại này không có nhiều người ăn đồ Tây, chỉ có 3 bàn có người, một cái bàn khác có hai người phụ nữ ăn mặc thời thượng đang ngồi, từ lúc bắt đầu hai người đã bắt đầu vừa ăn đồ tây vừa nói chuyện, cho đến khi một nam một nữ đi đến.
Người đàn ông thì phong trần tuấn lãng, trên khuôn mặt có vẻ dịu dàng hiếm thấy, còn người phụ nữ thì hệt như một tiêu tinh nhỏ, phong cách Tây không ra gì hết.
Vị trí của hai người ngồi không xa bọn họ, người nữ nói chỗ này nóng, muốn cởi áo khoác ra, người đàn ông lập tức xụ mặt: “Không được cởi, cứ mặc như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây