Ôn Hinh nhìn anh bình thản trả tiền, khi ra cửa cô liền hỏi anh: “Ya Ya, mua nhiều đồ như thế anh không đau lòng sao?”
“Đau lòng cái gì?” Diêm Trạch Dương nhìn cô một cái: “Đừng có suốt ngày nói linh tinh.” anh giáo huấn.
“Nhưng mà, lương của anh chắc chắn không nhiều như vậy, có lẽ là tiền của ba mẹ cho anh…”
Vẻ mặt Diêm ma đầu hơi sững sờ một chút, một hồi lâu sau mới nói: “Số tiền này vốn dĩ cho anh để lấy vợ sinh con.”
Thật ra Ôn Hinh có tiền, trong tay cô bây giờ có 2000 đồng, tiêu tiền mình tự kiếm ra không có vấn đề gì, nhưng mà xài tiền mà anh dùng để cưới vợ sinh con khiến cô vui một cách kỳ lạ, anh nguyện dành số tiền đó cho cô thì không còn gì tốt hơn nữa rồi, cô vui vẻ liền muốn giang tay ra ôm lấy cánh tay của anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây