Ôn Hinh đang uống nước, uống hai ngụm thì thổi một cái, cái miệng anh đào nhỏ chu lên, còn tươi hơn cả áo lông màu đỏ trên người, dẩu môi chạm lên cạnh ly nước.
Cảm nhận được ánh mắt của Diêm ma đầu ở bên cạnh, cô lập tức quay đầu nhìn anh, cái miệng nhỏ còn cười với anh, lộ ra tám cái răng như ngọc.
Diêm ma đầu nhìn cô hít một hơi thật sâu, anh đang nghĩ người dì ở nhà họ Ôn kia là nha hoàn từ trong cung nào ra mà lại có thể nuôi dưỡng một tiểu yêu tinh ngọt chết người không đền mạng như thế.
Ban ngày thì ngọt giống như đường đỏ, buổi tối thì ngọt ngấy giống như mật ong vậy. Có đôi khi, trong đêm khuya tĩnh lặng Diêm Trạch Dương nghĩ, rốt cuộc là anh bị viên đường này hấp dẫn như thế nào, ngậm ở trong miệng sợ tan, cầm ở trong tay sợ bị người khác đoạt mất, bọc ở trong túi sợ bị trộm, ngồi xe lửa thôi mà cũng sợ cô bị người ta thèm thuồng.
Mỗi ngày anh hận không thể buộc cô ở bên cạnh mình, người khác đừng hòng hưởng chút mùi hương nào của cô. Tất cả đều là của anh, anh có ham muốn chiếm giữ cô, trong đầu chỉ nghĩ tới cô. Đội trưởng Diêm đã thiếu thốn tình cảm hai mươi sáu năm, thật sự không ngờ sẽ có ngày mình bị một người phụ nữ làm cho ruột gan đứt từng khúc, đêm không thể ngủ, ăn không ngon, ngủ không yên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây