Ông cụ Ngụy ngạc nhiên lắp bắp nói: “Tôi nói mà, sao đội trưởng có thể đi đường xá xa xôi tới đây đưa thư của Thuận Tử cho mình chứ, thì ra nguyên nhân chính là tới tìm người yêu.”
Điều này làm hai người càng vui hơn, bây giờ Ôn Hinh đang trong hộ khẩu của bọn họ, lại là người yêu của đội trưởng, vậy thì Thuận Tử đã có chỗ dựa trong quân đội rồi? Tin tốt tới quá bất ngờ, hai vợ chồng già vui tới mức cười không khép được miệng, không cho Ôn Hinh làm việc nhà nữa, còn đi mua bữa sáng ở cửa hàng thực phẩm, cửa hàng cách nhà không xe nên lúc mua về vẫn còn nóng hổi.
Buổi sáng Cố Thanh Đồng mở cửa, ông cụ Ngụy tới trước, không lâu sau thì Ôn Hinh cũng tới, cô mặc một chiếc áo len màu đỏ rộng thùng thình ở bên ngoài, bên dưới mặc quần màu xanh lam, đi đôi giày da mũi nhọn nhỏ nhỏ, lúc nãy đây Ôn Hinh chỉ mặc áo lông, len mà cô mua rất mềm mại, chất lượng tốt nhất, giá cũng cao nhất, để mặc thật thoải mái.
Áo lông đỏ này có cổ áo tròn to bản, mặc vào sẽ để lộ xương quai xanh ở cổ áo, kéo xuống dưới nữa là lộ nửa vai, nhưng cô mặc vào rất đẹp, đương nhiên là đẹp, đây chính là mẫu áo của thế hệ sau mà.
Ôn Hinh mặc màu đỏ rất đẹp và tươi mát, bởi vì da cô trắng như mỡ dê, lại ửng đỏ, là kiểu đẹp diễm lệ không có thể diễn tả, tươi mát như một bông hoa, làm người khác cứ muốn nhìn đi nhìn lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây