Ôn Hinh nhìn vòng eo tuy gầy nhưng săn chắc dưới lớp áo sơ mi của anh, cô đi tới ôm chặt lấy nó, áp mặt lên tấm lưng rộng lớn vững chãi: “Vậy anh có yêu em không? Nếu yêu thì không thể chờ em hai năm được sao? Em rất yêu anh, nếu ngược lại là anh, thì em vẫn nguyện ý chờ anh hai năm.” Ôn Hinh nói ra lời yêu không chút e dè, ở thời này, có ai hiểu chuyện yêu đương đâu, từ yêu là từ cấm kỵ, thế mà cô lại nói ra mà không hề kiêng dè.
Đội trưởng Diêm nghe được, lưng anh trở nên căng thẳng, không nói gì một lúc lâu, sau đó mới khó khăn lên tiếng: “Em là đang muốn anh nghẹn chết đấy.” Trong giọng nói còn ẩn chứa chút uỷ khuất.
Ôn Hinh ở phía sau suýt chút nữa thì bật cười, cô biết người này chỉ chịu mềm không chịu cứng, nếu nói ngang thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý, nên cô chỉ cần nói em yêu anh, thế là anh đồng ý hết.
Ở thế giới trước, cô chưa bao giờ gặp ai như vậy nên nếu cô đã thích thì sẽ không buông. Anh quá đáng yêu, mặt cô không hề kiêng dè gì mà cọ cọ lên lưng anh, giống t như con mèo.
Nhưng cả tinh thần và thể xác của đội trưởng Diêm đều bị giày vò, cô chỉ mặc một áo lụa màu xanh mà lại cọ qua cọ lại ở sau lưng anh, hai khối thịt mềm mại thật khiến người ta sôi máu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây