“Cậu ngồi đó, lát nữa chúng tôi quay lại.” Nói xong, anh liếc nhìn Ôn Hinh, không nói lời nào mà đi ra ngoài.
Triệu Nghiên đang đứng giữa chừng, vẻ mặt có chút mờ mịt, mắt to trừng mắt nhỏ với Ôn Hinh một hồi. Ôn Hinh cười với anh ta, cầm đĩa thức ăn đi ra ngoài.
Ra ngoài thì ra ngoài, dù sao đưa đầu ra hay rụt đầu lại cũng một đao, thế nào cũng phải nói cho rõ.
Ôn Hinh đi qua một bàn, người đó tên gì nhỉ? Ôn Hinh chỉ nhớ là họ Lưu, hình như là sở trưởng Lưu. Người này đặc biệt thích nói chuyện, lần nào gặp cô cũng muốn hỏi này hỏi kia.
Ông ấy cười nói với Ôn Hinh: “Ngụy Hân, tôi giới thiệu với cậu, đây chính là biên tập của tòa sạn Lung Châu chúng ta, họ Quách, tên là Quách Phóng, năm nay hai mươi lăm tuổi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây