Triệu Nghiên chỉ sợ Diêm Trạch Dương không thích những tiệm nhỏ trong hẻm như vậy, nên vừa vào đã liên tục khen ngợi. Nói thực thì vịt ở đây đúng là rất ngon, anh ta cũng không phóng đại. Canh đầu cá lần trước cũng rất tuyệt, không lo làm khách thất vọng.
Lúc Ôn Hinh bưng mâm đi vào, hai mắt Triệu Nghiên sáng lên. Đây không phải là cô gái xinh xắn hồng hồng ngoải sảnh vừa rồi sao? Những ngón tay non mềm bưng mâm thức ăn khiến người ta không thể rời mắt.
Lúc bước vào, cô gái còn nở một nụ cười bẽn lẽn.
Mắc cỡ sao?
Ôn Hinh chỉ là mỉm cười theo thói quen nghề nghiệp, cũng không nhìn phản ứng của đối phương thế nào. Cô đặt mâm thức ăn và bát đĩa lên bàn. Cô im lặng không nói gì nhưng cảm giác được có một ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm từ bấy đến giờ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây