Phòng dùng tiếp khách được Cố Thanh Đồng sắp xếp rất cẩn thận. Bên trong có tường trắng, cửa sổ, sàn lát đá xanh. Hai bộ bàn tròn bằng gỗ đỏ. Ở giữa làm một vách ngăn hoa văn bằng gỗ, chia căn phòng thành hai gian nhỏ.
Gian gần cửa đã có mấy người ngồi ăn. Lúc Ôn Hinh đi ngang qua cũng lịch sự mỉm cười nhìn họ. Trong số đó có một thanh niên đeo kính gọng vàng mắt liền sáng lên, mặt đỏ bừng, nhìn Ôn Hinh đi qua không chớp mắt.
Gian phía trong vách ngăn có hai người đang ngồi. Người cao lớn đeo kính kia tên là Triệu Nghiên. Anh ta luôn tìm đề tài để tạo bầu không khí thân thiện với người kia. Nói nào là Lung Châu nhân kiệt địa linh, có đủ chuyện hay ho thú vị. Đừng thấy ở đây nhỏ, ‘nhỏ mà có võ’ đấy, là một nơi rất đặc sắc.
“Trạch Dương, ở đây không giống với Thủ đô. Cậu đừng thấy ở đây toàn hẻm lớn hẻm nhỏ, nhưng không thiếu món ngon vật lạ đâu. Bảo đảm là cậu chưa từng được ăn ở Thủ đô. Đợi ngày mai tôi đưa cậu đi dạo khắp nơi. Vẫn còn vài cửa hiệu lâu năm tay nghề rất được. Phải rồi, món vịt của tiệm này là số một. Anh thích ăn vịt mà? Lát nữa anh thử xem sao…”
“Còn nữa Trạch Dương. Lần này cậu đến sẽ ở lại mấy ngày? Vết thương của cậu như vậy chắc cũng phải nghỉ ngơi tám đến mười ngày nhỉ. Có muốn tôi gọi vài bạn học gần đây đến cùng chung vui không? Cũng lâu rồi không gặp nhau, mọi người ai cũng nhớ cậu…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây