Trong mắt người khác, anh chỉ dừng lại một chút đã cùng người đàn ông đeo kính đi vào phòng, riêng Ôn Hinh thì cảm thấy một chút này cứ như vừa qua nửa thế kỷ.
“... Vịt ở Lung Châu này vừa béo vừa mềm. Tôi đã ăn rất nhiều nơi, nhưng vịt ở đây là ngon nhất. Hôm nay đặc biệt đưa cậu đến nếm thử. Cậu đừng chê chỗ này nhỏ. Đúng là không gian hơi kém một chút, không thể sánh được với những nhà hàng ở Thủ đô, nhưng hương vị thật sự rất ngon. Bên này… bên này…” Người đàn ông đeo kính rất cẩn thận mở rèm lên để người phía sau đi vào trước.
Nhìn thấy tấm rèm được vén lên rồi thả xuống như cũ, Ôn Hinh cuối cùng đã có thể hít thở. Đột nhiên nhìn thấy người đó, cô hơi choáng ngợp, đứng chôn chân tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa dám nhúc nhích động đậy, cũng không biết là sợ cái gì.
Nhưng đúng là có một cảm giác rất sợ hãi.
Mãi cho đến khi anh trai câm nhét vào tay cô một mâm thức ăn gồm một đĩa thịt vịt, hai bát vịt hầm, một đĩa nhỏ nhắm rượu và cả một bình rượu gạo nhỏ. “Ư… ư”. Anh ấy nhướng mắt về phía căn phòng vừa có người đi vào gật gật đầu với cô, rồi xoay người trở vào bếp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây