Ngày Diêm Trạch Dương xuất viện, mấy trung đội trưởng và tiểu đội trưởng quen biết với đoàn trưởng của trung đoàn 146 lái xe theo chính ủy chạy tới bệnh viện muốn đón Diêm ma đầu đội trưởng Diêm nhà mình xuất viện.
Trong phòng bệnh, Diêm ma đầu vẫn giữ một khuôn mặt lạnh lùng, nhìn bọn họ quát lớn: “Ai bảo mấy cậu đến đây? Ai cho mấy cậu quyền tự tiện rời khỏi đoàn?”
Trung đội trưởng, đại đội trưởng nhìn tôi, tôi nhìn anh, im lặng. Bọn họ, bọn họ chỉ là muốn tới đón đội trưởng của mình trở về đoàn? Muốn cho đội trưởng một bất ngờ, kết quả, bất ngờ thì không thấy đâu mà còn khiến cho bọn họ cảm thấy lo sợ.
Chính ủy Diệp đứng một bên trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, Diêm Trạch Dương chắc là nằm yên trên giường bệnh tận hơn hai mươi ngày, hơn nữa lại chưa tìm được người, trong lòng đã sớm phát hỏa, anh thấy bản thân cũng muốn phát hỏa chứ đừng nói đến đám lính nhỏ này.
“Bọn họ là những người đi theo cậu, cố ý tới đón cậu, xe cũng dừng hết ở bên ngoài, được rồi.” Quay đầu lại nói với những người lính: “Không có lần sau, rõ chưa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây