Rất nhiều người nhà nghèo một tháng mới kiếm được mười đồng, một hộp cơm tám xu, hầu như là không có mấy người mua, họ toàn tự mình mang theo bánh ngô ngâm chua, rồi xin một bình nước sôi, ngon lành ăn xong bữa trưa.
Nào có ai xa xỉ giống như Ôn Hinh, mua một lúc hết gần năm đồng, ai thấy cũng sẽ nói không sống qua ngày được.
Người phụ nữ kia âm thầm cấu đứa bé, đứa bé bị cấu thì khóc lớn: “Đứa nhỏ này sao không hiểu chuyện vậy, bánh kẹo và trứng gà là của dì mua, không phải cho con ăn đâu, khóc cái gì mà khóc?”
Cái tính thích diễn kịch đòi đồ ăn từ người khác này không nên đổi, Ôn Hinh bĩu môi, tự ăn phần của mình, phần còn lại cất đi, phải ngồi trên xe lửa mất hai ngày.
Ăn xong bữa cơm, cô thân thiết ôm cánh tay bà cụ, hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây