Hàn Tú Lệ là một ngoại lệ, bản thân cô ấy xuất thân từ một gia đình bình thường ở vùng xa xôi, nhưng vợ của đội trưởng là họ hàng của gia đình cô ấy, đội trưởng trong đoàn cũng rất quan tâm chăm sóc cô ấy. vì điểm này mà cô ấy được quy vào hàng con cháu cán bộ.
Hôm nay chỉ đạo viên ở trung đoàn cuối cùng cũng cho các nữ binh nghỉ nửa ngày, sau đó trong đoàn có xe, vừa đúng lúc có thể ngồi trong buồm xe rộng rãi thoáng mát của xe quân dụng đi ra ngoài chơi, mấy nữ binh giống như chim sổ lồng, chạy ra ngoài, đi dạo, dạo cửa hàng bách hóa, mua đồ ăn, vật dụng, không mua gì cũng lao ra, khó khăn lắm mới có thời gian đi hóng gió, không muốn ở lại trong đoàn đợi.
Gia đình con em cán bộ có điều kiện tốt, buổi trưa chọn một quán ăn tư nhân có tiếng ở địa phương, thời này đã xuất hiện tự kinh doanh cá thể rồi, cơ bản đều là những người có chút điều kiện bối cảnh, không cần phiếu, tuy giá tiền có hơi mắc một chút, đồ ăn được phục vụ tận tâm hơn cũng ngon hơn so với các quán ăn quốc doanh, ở Thủ đô không thiếu người giàu, đồ ăn ngon thì luôn có người đến ủng hộ.
“Nơi này không tệ, trưa nay ăn ở đây đi.” Năm nữ binh đoàn Văn Công ríu rít bàn luận với nhau, bọn họ chẳng có ai thiếu tiền, hàng tháng ở nhà đều gửi tiền trợ cấp lên cho họ, bình thường ở trong đoàn không có chỗ nào để xài tiền, bây giờ được ra ngoài, đương nhiên phải mua nhiều đồ ăn ngon đồ dùng tốt rồi.
Hàn Tú Lệ bị bỏ lại phía sau, sắc mặt có hơi khó coi, tuy vợ cửa đội trưởng có quan hệ họ hàng với cô ấy, nhưng không phải từ trong bụng chui ra, suy cho cùng vẫn thấp hơn bọn họ một bậc, tuy là thường xuyên mời cô ta về nhà ăn cơm, đồ ăn cũng là cố nấu ngon, cũng sẽ mua cho cô ấy một vài bộ quần áo, nhưng những khoản trợ cấp rất hạn chế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây