Bị Diêm ma đầu liếc một cái, Ôn Hinh vội rụt cổ cúi đầu ăn, một lúc sau, Diêm Trạch Dương dường như vô tình gắp một đũa sò và trứng tươi cho Ôn Hinh, Hà Văn Yên đang tâm trạng không vui, mà cũng chẳng nhìn thấy.
Ôn Hinh ăn trứng sò do anh gắp qua, nhấm nháp cái miệng nhỏ vui vẻ mà ăn, quả nhiên là cái kiểu quan hệ đã từng chạm môi nhau rồi, trước giờ anh chưa từng gắp thức ăn cho người khác, mối quan hệ giữa nam và nữ, chỉ cần hôm nhau rồi, thì không chê ghét cái gì cả, dù gì thì hôn cũng đã hôn, có cái gì nữa để mà chê đâu.
Diêm ma đầu muốn ghét một người là ghét thật, nhưng thích thì lại rất thích, ăn một bữa cơm thôi, mà ánh mắt không biết đã lướt nhìn Ôn Hinh bao nhiêu lần, luôn để ý đến nhu cầu của cô, cô muốn múc bát canh, anh đều múc đầy bát.
Ôn Hinh mỉm cười, thầm cảm thấy hài lòng, ừm, ở thế giới ban đầu không thể tìm được người hợp khẩu vị với cô như thế đâu, vừa có nhan sắc lại vừa chơi hệ cấm dục, còn khá chu đáo nữa..
Sau bữa ăn, Ôn Hinh rót một ít tinh dầu oải hương đem cho Hà Văn Yên, hai ngày qua Hà Văn Yên quả thật không được nghỉ ngơi tốt, khi Ôn Hinh mang đến, bà ấy vừa thử một chút, không ngờ nhắm mắt dưỡng thần được một lúc đã ngủ thiếp đi rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây