Cô nhớ đến lời chú Chín nói, Phó Linh còn nhỏ đã dẫn theo Phó Đình Xuyên cũng còn nhỏ trốn trên núi, người dưới chân núi còn không có gì ăn, không biết hai người họ đã sống sót trên núi như thế nào.
Cô không làm được gì nhiều, chỉ có thể tranh thủ lúc chưa ly hôn, làm cho bọn trẻ vài bữa ăn ngon.
Buổi chiều, dỗ hai cô bé đi ngủ, Khương Nguyệt và Phó Linh đang rửa bát đũa thì đột nhiên nghe thấy tiếng chửi mắng từ xa vọng lại.
“Thằng ăn trộm chết tiệt nào! Ăn thịt nhà tao, sao không nghẹn chết mày đi!”
Mã Ái Mai cầm chổi từ ngoài đi vào: “Nghe giống như nhà lão đại, là Vương Lệ Bình đúng không, ai đi ăn trộm đồ nhà cô ta thế?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây