Khương Nguyệt coi như đã được mở rộng tầm mắt: “Hóa ra mẹ chồng nói chia gia sản là muốn chia nhà của chúng tôi?”
Trong đám đông có tiếng cười khẩy: “Đúng vậy, tôi sống ngần ấy năm rồi, lần đầu tiên thấy chia gia sản như thế này, đã từng thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến thế.”
“Có đến lượt cô nói chuyện ở đây không?” Bà nội Phó chỉ gậy vào Khương Nguyệt: “Mấy năm nay nếu không phải chúng tôi giúp anh ta trông con, anh ta có thể yên tâm ra ngoài kiếm tiền được không? Nếu không có tôi, anh ta có thể lớn được như vậy không? Bây giờ anh ta kiếm được tiền, lẽ nào không nên chia cho chúng tôi?”
Đinh Thúy Phân ôm Hổ Tử, lạnh lùng nói: “Chị dâu ba, tôi nói thẳng luôn, tiền an trí lui ngũ của anh ba không ít nhỉ, có nên chia cho mẹ chúng ta một chút không? Từ nhỏ bố đã cưng chiều anh ba, còn bán hết gia sản để đưa anh ta đi nhập ngũ, hai năm nay chúng ta lại giúp anh ta nuôi con, lúc nghèo chúng ta cũng chịu khổ nhưng tiền kiếm được lại là của riêng hai người, như vậy không ổn lắm phải không?”
“Các người nói bậy!” Phó Linh từ trong bếp đi ra: “Lúc Đình Xuyên đi bộ đội, căn bản không phải tiêu tiền của nhà!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây