Cô bắc nồi cho đại hồi vào xào thơm, đổ hết thịt gà vào. Đường quá đắt, cô không nỡ thắng đường, đổ nước tương cũng lên màu, chỉ là hương vị có thể kém hơn một chút.
“Thơm quá!” Mã Ái Mai cười nói: “Tay nghề của Tiểu Khương sắp đuổi kịp đầu bếp nhà hàng quốc doanh rồi!”
Khương Nguyệt một lòng muốn tăng thiện cảm trước mặt Phó Đình Xuyên, đương nhiên phải dốc hết sức.
Nấu ăn là chuyện phải để tâm, lửa, nhiệt độ dầu, tỷ lệ gia vị, không thể thiếu thứ nào. Ở đây điều kiện có hạn, chỉ có thể phát huy một nửa tay nghề của cô nhưng cũng đủ dùng rồi.
Mùi thơm của món xào bay vào sân, thơm đến mức chảy nước miếng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây