Mẹ Giang giả vờ: “Ôi! Tâm Nhu, lúc đó dì cũng không biết họ nói không cần là không cần thật, cháu nghĩ cách trả lại đi, mua đồ nào mà không được trả lại chứ.”
“Những chiếc quần này đều là nhờ người vận chuyển từ thành phố phía Nam về, không thể nhờ người vận chuyển về lại được, cho dù có vận chuyển về thì người ta cũng không cho trả lại.”
Giang Đông Tuyết: “Thế thì chị cứ giữ lại đi, đoàn văn công của chị có nhiều cô gái như vậy, bán cho ai chẳng được.”
Nụ cười trên mặt Giang Tâm Nhu đã không còn giữ được nữa, nhìn Giang Đông Tuyết bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nhưng mà dì đặt toàn là quần cỡ lớn, mấy cô gái ở đoàn văn công không mặc vừa, bán cũng không bán được.”
Mẹ Giang không vui: “Ý cháu là gì, cháu định đổ lỗi cho dì sao, bắt dì phải mua hết những chiếc quần này à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây