Khương Nguyệt: “Nhà hết thịt, em trộn nhân giá đỗ, trứng và cải chua, nấu cháo ngô. Đợi nước sôi nửa tiếng là chín, vừa kịp cho Phó Giang Hà và Phó Tiểu Sơn ăn xong đi học.”
Một đống này, ít nhất phải mất hơn một tiếng để làm.
Cô trông có vẻ hơi tiều tụy, Phó Linh lo lắng nói: “Sao dậy sớm thế, không ngủ thêm một lát à.”
Khương Nguyệt mím chặt đôi môi khô khốc, cười gượng: “Trời mưa, ồn ào khó chịu, ngủ không được, em dậy vận động một chút.”
Thực ra cô đã gặp ác mộng, cả đêm đều là cảnh Phó Đình Xuyên chạy trốn trong mưa bom bão đạn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây