Trương Quang Lượng trợn mắt: “Mày nói bậy, mày biết gì chứ, cút ra ngoài!” Anh ta nhìn về phía cảnh sát, mắt đỏ ngầu: “Đồng chí, bốn năm trước nó mới mấy tuổi, nó biết gì chứ, đồng chí đừng tin lời đứa trẻ con nói bậy.”
Bình An nhìn thấy bố mình hai mắt đỏ ngầu, có chút sợ hãi, vô thức lùi lại một bước.
Khương Nguyệt đứng sau cô bé, vững vàng đỡ lấy cô bé.
“Đừng sợ.”
Bình An định thần lại, cô bé rụt rè nắm góc áo, nhìn thẳng vào bố mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây