Ngay sau đó, nó bắt gặp ánh mắt của Phó Tiểu Sơn, đôi mắt lạnh lẽo đó như không có chút tình cảm nào, nó sợ hãi đến mức tiếng hét mắc kẹt trong cổ họng, không phát ra được.
Ông già kia nắm chặt một con dao phay trong tay, miệng nhét giẻ đang đau đớn gào khóc, giống như một con thú hoang, phát ra những âm tiết rên rỉ vô nghĩa.
Trương Hoa sợ ngây người, một lúc sau mới hoàn hồn: “Tiểu Sơn, là mày làm sao?”
Phó Tiểu Sơn không trả lời, Bình An từ trên giường bò xuống, nắm chặt tay Phó Tiểu Sơn.
Trương Hoa ngẩn người, sau mới nhớ ra Phó Tiểu Sơn không biết nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây