Khương Nguyệt nghĩ mãi không ra mình có lập trường và lý do gì để ngăn cản Phó Đình Xuyên, may mắn là nguyên tác đã mô tả rất rõ ràng về nguyên nhân trước sau và địa hình bị thương của Phó Đình Xuyên, cô phải nghĩ cách để Phó Đình Xuyên phòng ngừa trước, còn cả tên gián điệp kia, cũng phải tìm ra anh ta trước.
Khương Nguyệt múc canh sủi cảo cho Phó Đình Xuyên.
Người phương Bắc chú trọng ăn canh cùng đồ ăn, ăn sủi cảo xong thì uống một bát canh sủi cảo nóng hổi, vừa ấm áp vừa dễ ngủ.
“Ban đầu là chuẩn bị đồ nhắm cho anh, kết quả anh không kịp ăn, không ngon bằng lúc mới ra khỏi nồi, anh ăn tạm vậy.” Khương Nguyệt nói: “Khi nào đi, tôi sẽ nấu cho anh một bữa tử tế.”
Phó Đình Xuyên cắn một miếng sủi cảo lớn, vừa cho vào miệng đã thấy thơm phức, nhân thịt lợn béo ngậy, tóp mỡ giòn tan sau khi luộc xong thì mềm mại thơm ngon, anh hài lòng nhắm mắt, liên tiếp ăn mấy miếng sủi cảo mới dừng đũa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây