Khương Nguyệt cười nói: “Thế thì khi nấu xong, cậu đừng có mà đòi ăn đấy.”
Lữ Tiểu Xuyên nghe thấy không ổn, chị dâu anh ta nấu ăn ngon tuyệt, không chừng thứ dơ bẩn này qua tay cô lại có thể biến thành món ngon, lập tức hối hận: “Không được không được, chị dâu làm chắc chắn ngon lắm, tôi nhất định phải nếm thử.”
Khương Nguyệt bảo anh ta đi mua hai miếng gan lợn, hai cân bột khoai tây, một chai rượu cao lương rẻ nhất.
Bột khoai tây mà giá lại ngang với gạo, Khương Nguyệt nhìn mà thấy đau lòng nhưng vì món ngon thì đáng để tiêu tiền. Cô vất vả kiếm tiền, chẳng phải là để bản thân và các con được ăn ngon hơn sao.
Khi họ về đến nhà, Phó Linh đã nấu một nồi cháo ngô lớn, bọn trẻ vẫn chưa tan học.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây