Bà Phó gặm sạch bắp ngô, vứt lõi đi, dùng tay áo lau miệng: “Phó Linh ở phòng nào?”
Bà ta mặc áo đối khâm vải thô, ống tay áo bẩn thỉu, nhìn kỹ còn thấy cả cơm dính trên đó, bà Trương ghê tởm đến không muốn nhìn, bà ta vẫn luôn coi thường bà già quê mùa này, nghe nói con trai út của bà Phó vào tù, bà ta càng không muốn dây dưa.
Nhưng bây giờ cháu trai ở trong tay Phó Đình Xuyên, muốn lấy lại cháu trai, không thể không tìm bà Phó.
Trương Quang Lượng dẫn hai bà lão đến quầy y tá.
“Phó Linh?” Y tá lạnh lùng đánh giá họ từ trên xuống dưới, thấy một người đàn ông cao lớn râu ria xồm xoàm, ánh mắt u ám, đầy tơ máu, nhìn không giống người tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây