“Trán bị trầy xước, đã bôi thuốc rồi. Tinh thần của cô bé vẫn ổn.” Anh khoác chiếc áo khoác dày mang từ nhà đến cho Khương Nguyệt, còn có một túi thuốc bỏng.
“Đúng rồi, Lữ Tiểu Xuyên bảo tôi chuyển lời với cô, chuyện ngôi nhà bên kia cô không cần lo, buổi chiều cậu ấy dẫn người của bãi phế liệu đến xem, thùng dầu và thép đều có thể tái chế, ngày mai bên kia sẽ cử người đến kéo đi.”
Khương Nguyệt biết chuyện ngôi nhà không giấu được Phó Đình Xuyên, nhưng bây giờ tiền sinh hoạt đã bù đủ, cô cũng yên tâm hơn nhiều, giải thích: “Lúc sáng tôi và Tiểu Xuyên đi mua căn nhà cháy đêm qua, tôi có việc cần dùng căn nhà đó.”
“Ừm.” Phó Đình Xuyên không hỏi nhiều: “Còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Anh nghe Lữ Tiểu Xuyên nói, Khương Nguyệt chỉ trả một phần tiền nhà, chưa trả đủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây