Bà Trương trước giờ vẫn khinh thường nhà họ Phó, cho rằng họ chỉ là dân quê chân lấm tay bùn, chỉ có Phó lão tam là có chút tiền đồ, dù sao cũng là sĩ quan, quan hệ với Phó Linh cũng thân thiết. Con trai bà ta cưới Phó Linh, sau này Phó lão tam có thể giúp đỡ đôi chút.
Nhưng giờ Phó Đình Xuyên đã giải ngũ, dù hiện tại vẫn có thể ở trong khu gia thuộc quân đội nhưng sau này gia cảnh thế nào còn chưa biết, họ không muốn dính líu.
Huống hồ Phó Đình Xuyên còn có một người vợ lẳng lơ, người phụ nữ này nhìn không giống người an phận, Phó Linh đến nhà cô mấy ngày đã học được cách cãi lại, sau này còn ra thể thống gì nữa.
Khương Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không nể mặt bà ta chút nào: “Áo trên người Phó Linh đã sờn chỉ rồi, giờ là cuối thu, một bà bầu như chị ấy còn mặc áo đơn, không giống bà, mặc ba lớp ngoài ba lớp trong, áo len trên người bà là mới phải không, ai đan cho bà vậy?”
Đồ ăn có thể lừa người nhưng quần áo trên người thì không thể.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây