“Anh có coi thường người khác quá không đấy, không có nhà máy chúng tôi làm giày, ngày thường anh đi bằng cái gì! Công nhân không phân biệt sang hèn, anh như vậy là phá hoại kỷ luật, bộ mặt của tư bản!”
“Phỉ, ai là tư bản, anh mắng ai là tư bản!”
Thấy sắp cãi nhau nữa, cô Từ đau đầu vô cùng: “Gần trưa rồi, mọi người giải tán đi, tụ tập ở đây cũng chỉ phí thời gian, không bằng về bàn bạc xem cần gì, viết đơn xin sớm, tôi và đồng chí Tiểu Khương cũng tranh thủ trao đổi chi tiết.”
Cuối cùng cũng tiễn được mọi người đi, cô Từ đỡ Khương Nguyệt ngồi xuống, uống một hơi cạn sạch một cốc nước.
“Hôm nay may nhờ có cô.” Cô Từ mừng rỡ nói: “Đồng chí Tiểu Khương đúng là cứu tinh của tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây