Bà nội Trương hừ một tiếng, lấy chiếc khăn tay gấp vuông vắn trong túi ra lau miệng lau tay, lạnh lùng nói: “Đi theo mẹ mày ra ngoài mấy ngày, về rồi đến chào cũng không biết à? Quả nhiên là con nhóc không nuôi nổi, đi ra ngoài mấy ngày liền không nhận nhà nữa, đồ mất dạy.”
Bình An sợ sệt nắm lấy góc áo Phó Linh, nhỏ giọng gọi: “Bà nội.”
“Chơi chán rồi à?”
Bình An không dám trả lời.
Bà nội Trương nói: “Nhà chúng ta ở huyện này mấy chục năm rồi, bố mày, ông nội mày đều là công nhân, đều là người đọc sách, không giống mấy người nhà họ Phó chân lấm tay bùn. Thấy người ta bây giờ làm quan phát đạt rồi, liền muốn bám theo nịnh nọt, mất hết mặt mũi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây