Phó Linh vốn vừa tủi thân vừa tức giận, thấy Khương Nguyệt còn tức hơn cả cô ấy, khuôn mặt tròn xoe phồng lên, trông khá đáng yêu, trong lòng cô ấy ấm áp, bỗng dưng không còn tức giận nữa.
Cô ấy cũng có người quan tâm.
Vì những người quan tâm mình, cô ấy cũng phải sống tốt. Không thể để người khác cười chê.
“Ừm, chị không giận, không đáng để tức giận với bọn họ.”
Khương Nguyệt thấy sắc mặt cô ấy dịu đi đôi chút, không giống như đang cố gượng, cô mới yên tâm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây