“Ngoan lắm.” Khương Nguyệt cưng chiều véo má cô bé: “Bình An dắt em gái đi chơi đi.”
“Cháu muốn cho mẹ xem thỏ con!” Bình An phấn khích đến nỗi mặt đỏ bừng.
Trước đây cô bé thấy mợ thật đáng sợ, lúc nào cũng mắng mẹ cô bé là quỷ nghèo, mắng cô bé là đồ ngốc nhưng mợ bây giờ lại dịu dàng như vậy, còn xoa đầu cô bé, làm túi thỏ dễ thương cho cô bé.
Ngoài sân, dưới bức tường đỏ, Giang Tâm Nhu nắm chặt túi bánh trong tay, sắc mặt u ám.
Cô ta nhớ rất rõ, vợ cũ của Phó Đình Xuyên là Khương Nguyệt, một người phụ nữ mập độc ác, lười biếng và đáng ghét, sao lại có thể trở nên như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây