Dì Hồng đỏ bừng mặt. Những năm trước chồng bà ấy đi đánh giặc, bà ấy dẫn con trai từ phương Nam chạy nạn đến Tây Bắc, mãi mới đoàn tụ được với chồng, đến khi con trai vào bộ đội, cả nhà mới ổn định.
Bà ấy quen sống khổ, những đồ đạc này đều là sau khi chuyển đến đây thì nhặt đồ người ta bỏ đi, còn rất chắc chắn, người nhà cũng không chê.
Lúc này bị cô gái kia chỉ thẳng mặt nói như vậy, bà ấy cũng thấy mất mặt.
Mấy cô gái trước đều là đến nhà ăn cơm xong rồi không có tin tức gì nữa, không biết có liên quan đến chuyện này không.
Đang lúc Dì Hồng không biết phải làm sao thì ngoài cửa có tiếng bước chân. Rèm cửa được vén lên, Giang Đông Tuyết mừng rỡ quay đầu lại nhưng lại thấy một người đàn ông thấp bé mỉm cười đi vào, tay cầm một chai nước tương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây