Mượn Âm Thọ

Chương 92:

Chương Trước Chương Tiếp

“Chẳng lẽ mình là thiên tài trăm năm khó gặp?”

Tôi thầm nghĩ, nhưng ngay lập tức tôi gạt bỏ suy nghĩ này, cho dù tôi có thiên phú về vẽ bùa thì cũng không thể nào có suy nghĩ như vậy, suy nghĩ này rất nguy hiểm.

Có lẽ là do đã quen tay, tôi liên tục vẽ thêm mười lá bùa nữa mới dừng lại, hơn nữa, giữa chừng tôi cũng nghỉ ngơi, bởi vì cho dù tôi vẽ bùa có thuần thục đến đâu thì linh khí trong cơ thể cũng không thể nào theo kịp.

Cho nên, tôi phải khôi phục lại linh khí trong cơ thể, lúc tôi xem giờ thì phát hiện đã sắp đến giờ ăn cơm trưa, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của chú Hồ, tôi vội vàng bước ra khỏi phòng.

Trong lúc ăn cơm, chú Hồ cứ nhìn tôi chằm chằm, điều này khiến tôi có chút khó hiểu, sau đó tôi hỏi: “Chú Hồ, chú làm sao vậy? Trên mặt cháu có gì à?”

Nghe vậy, chú Hồ lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói với tôi: “Không phải, cậu nhóc này, cháu đến đây mới được mấy ngày mà chú thấy cháu có chút khác so với lúc mới đến.”

Lời nói của chú Hồ khiến tôi ngẩn người, sau đó tôi mỉm cười, nói chẳng lẽ là do dạo này ăn uống đầy đủ?

Tuy rằng câu này mang ý đùa giỡn, nhưng cuộc sống của chú Hồ quả thật rất sung túc, ít nhất là ăn ngon hơn tôi ở nhà rất nhiều.

So với căng tin hồi cấp ba của tôi thì càng ngon hơn.

Chú Hồ lại xua tay, hỏi tôi dạo này có gặp chuyện gì vui không? Ví dụ như “mất zin” chẳng hạn?

“Âm dương bổ sung, câu này không phải là nói đùa đâu.” Chú Hồ nhìn tôi, trêu ghẹo, khiến tôi cạn lời.

Thật ra, ít nhiều gì tôi cũng đoán ra được, rất có thể là do tôi đã bước vào cảnh giới dẫn khí, bởi vì bản thân có thể tụ tập linh khí của trời đất, cho nên toàn thân tôi sẽ có chút thay đổi.

Tôi không bận tâm đến vấn đề này nữa, bởi vì chú Hồ phải ra sau làm đồ, bảo tôi ở lại trông tiệm giúp chú ấy, thật ra ở đây rất thoải mái, tôi muốn xin nghỉ bất cứ lúc nào cũng được.

Tôi cũng không quan tâm đến chuyện giờ giấc làm việc, chỉ cần tôi rảnh, tôi đều xuống lầu giúp chú Hồ trông tiệm.

Lúc trời sắp tối, hai người đàn ông trung niên mặc vest bước vào tiệm, thật ra tuổi của bọn họ cũng không lớn lắm, nhìn chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, phía sau còn có một thanh niên đi theo, xem ra là vệ sĩ hoặc là tài xế.

Người đàn ông trung niên đeo kính không gọng, trông rất nho nhã lịch sự.

“Cậu gì ơi, cho hỏi ông chủ có ở đây không?”

Người đàn ông trung niên nhìn tôi, mỉm cười, nhỏ giọng hỏi, giọng nói của người đàn ông này rất truyền cảm, nghe rất dễ chịu, giống như MC vậy.

“Ông chủ đang làm việc ở phía sau, anh có chuyện gì thì có thể nói với tôi.” Tôi đứng dậy, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, nói.

Anh ta nhìn tôi, sau đó nói với tôi rằng chuyện này e rằng phải hỏi ông chủ mới được, nghe vậy, tôi đành phải đi gọi chú Hồ ra.

Hóa ra là người đàn ông này muốn đặt làm một số thứ đặc biệt, anh ta nghe nói đồ của tiệm chú Hồ làm rất đẹp, cho nên mới đến đây.

“Những thứ anh muốn đặt làm đều không có vấn đề gì, nhưng mà tôi phải nói rõ với anh trước, cho dù tôi tăng ca, thì ít nhất cũng phải mất một ngày rưỡi, bởi vì là hàng đặt làm riêng, giá ba vạn tệ, đặt cọc trước một vạn tệ, lúc đến lấy hàng thì thanh toán nốt số tiền còn lại.”

Tay nghề của chú Hồ quả thật rất tốt, những thứ mà vị khách này muốn đặt đều rất tinh xảo, thế nhưng, chú Hồ vừa dứt lời, anh ta đã vội vàng xua tay, nói với chú Hồ rằng không cần gấp.

Chỉ cần làm xong trong vòng ba ngày là được.

Chú Hồ gật đầu, sau khi lưu lại phương thức liên lạc của đối phương, liền đi ra phía sau.

Ngay khi người đàn ông trung niên kia xoay người rời đi, tôi hít sâu một hơi, gọi: “Anh gì ơi!”

Nghe thấy tôi gọi, anh ta dừng bước, dựa theo thông tin mà anh ta để lại cho chú Hồ, người này tên là Ngô Trường Thanh.

“Cậu em, còn chuyện gì sao?”

Ngô Trường Thanh xoay người lại, mỉm cười nhìn tôi, lúc này tôi lại nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, sau đó nói: “Ngô tiên sinh, mấy ngày nay anh hãy cẩn thận một chút, đặc biệt là những người anh em thân thiết bên cạnh anh.”

Nói xong, tôi xoay người, đi đến chỗ ngồi của mình, lúc này, tôi thấy nụ cười trên mặt Ngô Trường Thanh hơi cứng lại.

Hình như anh ta đang đánh giá tôi, cuối cùng xoay người rời đi, không nói gì.

**** Hơi hối hận rồi

Sau khi Ngô Trường Thanh rời đi, tôi khẽ thở dài, đã quyết định nói ra rồi, tôi cũng không hối hận.

Vừa rồi, tôi nhìn ra được từ khuôn mặt của Ngô Trường Thanh, anh ta có lẽ sắp gặp nguy hiểm, hơn nữa, luồng khí đen ở ấn đường của anh ta lúc tụ lúc tan, điều này khiến tôi không chắc chắn được rốt cuộc nguy cơ mà anh ta gặp phải có nghiêm trọng hay không.

Nhưng thông qua những chỗ khác, tôi nhìn ra được, nguy cơ lần này của anh ta, rất có thể có liên quan đến người anh em bên cạnh anh ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)