Mượn Âm Thọ

Chương 70:

Chương Trước Chương Tiếp

Nếu ở đây không có thì chỉ có thể vào thành phố mua.

Đến chợ Thương mại, tôi làm theo lời chú Hồ dặn, tìm đến nơi bán loại giấy mà chú ấy cần, mua hết số lượng mà chú ấy yêu cầu. Loại giấy này khá nặng, ít nhất cũng phải năm sáu chục cân.

Chú Hồ dặn tôi đừng la cà, chú ấy đang cần gấp, cho nên tôi vừa ra khỏi chợ đã vội vàng đón xe, thứ này mà đi xe buýt thì bất tiện lắm, hơn nữa giấy cũng không được dính bẩn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thẩm mỹ của sản phẩm làm ra.

“Ơ, Lưu Trường Sinh? Sao cậu lại ở đây?”

Ngay khi tôi chuẩn bị đi ra khỏi chợ Thương mại, tôi bỗng nghe thấy có người gọi tên mình, vội vàng quay đầu lại nhìn, tôi thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc.

“Phương Na Na, là cậu à?”

Nhìn kỹ lại, thì ra là bạn học cấp ba của tôi, hơn nữa còn là lớp trưởng của lớp tôi, thành tích của cô ấy luôn nằm trong top 3 của lớp, đích thị là nhân tài của các trường top đầu, thật không ngờ lại gặp được cô ấy ở đây.

“Đúng vậy, cậu đang làm gì ở đây thế? Cậu mua gì vậy?”

Phương Na Na nhìn chồng giấy trong tay tôi, rõ ràng là không hiểu tôi đang làm gì. Tôi vội vàng giải thích là tôi đang làm việc ở huyện, đây là đồ ông chủ tôi cần, bảo tôi ra ngoài mua.

“Ra vậy, à đúng rồi, lớp mình đang chuẩn bị tổ chức họp lớp, ba ngày nữa, nhân tiện gặp cậu ở đây, tôi báo cho cậu một tiếng, khỏi phải gọi điện thoại nữa.”

Phương Na Na nhìn thấy chồng giấy trong tay tôi, cũng không muốn làm mất thời gian của tôi, liền nói.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh Phương Na Na lại vang lên một giọng nói rất khó nghe: “Na Na, đây là ai vậy? Trông quê mùa quá thể, ở cái huyện nghèo nàn này cậu quen những người bạn như thế nào vậy?”

Đó là một giọng nói đầy vẻ khinh bỉ và mỉa mai, ban đầu tôi không để ý đến người bên cạnh Phương Na Na, bởi vì tôi nghĩ dù sao cũng không quen biết, tôi và Phương Na Na chỉ chào hỏi xã giao vài câu rồi đi.

Nhưng tên này có vẻ như quá tự cao tự đại, tôi quay đầu lại nhìn, thấy trên mặt anh ta lộ rõ vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, cả người toát ra vẻ khinh thường người khác.

Tôi ghét nhất là nhìn thấy loại người có mắt như mù, thích đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài như vậy.

“Lưu Kiệt, cậu nói bậy gì đó? Đây là bạn của tôi.”

Phương Na Na có chút ngượng ngùng nhìn tôi, nhưng tên được gọi là Lưu Kiệt kia rõ ràng là không có ý định im miệng.

“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cái huyện này chỉ là một vùng quê nghèo nàn lạc hậu, thật không biết lúc đó gia đình cậu nghĩ gì mà lại để cậu đến đây học, loại bạn bè này, căn bản là không cần phải chào hỏi.”

Lưu Kiệt tiếp tục liếc xéo tôi, rồi lên tiếng. Nghe anh ta nói vậy, tôi vốn định nhịn, nhưng lúc này lại không nhịn được nữa.

“Này, tôi nói cậu là ai, từ đâu chui ra vậy? Cậu lớn đến chừng này rồi mà bố mẹ, thầy cô không dạy cậu cách lễ phép với người khác sao? Hay là cậu học hành bao nhiêu năm nay đều vào bụng chó hết rồi?”

“Tôi quen biết cậu sao? Mà cậu cứ lải nhải bên tai tôi thế? Cậu là ai?”

“Còn nữa, làm người, đôi khi nói chuyện đừng có quá kiêu căng, cẩn thận rước họa vào thân đấy.”

Nói xong, tôi chào Phương Na Na một tiếng rồi xoay người rời đi, còn về câu nói cuối cùng kia, tôi không phải là nói bừa, mà là bởi vì tôi nhìn thấy ở ấn đường của tên kia có một luồng khí đen.

Bởi vì trong cuốn sách cổ mà bố tôi để lại cho tôi, ngoài việc dạy tôi phương pháp hô hấp, còn có một số kiến thức cơ bản về thuật xem tướng, vừa rồi tôi nhìn thấy ấn đường của Lưu Kiệt chính là cung Mệnh trong mười hai cung vị trên khuôn mặt.

Cung Mệnh chủ về vận hạn, bệnh tật, tai ương.

Ấn đường của tên kia có luồng khí đen bao quanh, tuy rằng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, nhưng dựa theo những gì ghi trong sách cổ, nhất định anh ta sẽ gặp xui xẻo.

“Này, tên kia, cậu có biết tôi là ai không? Mà dám nói chuyện với tôi như vậy?”

Giọng nói tức giận của Lưu Kiệt vang lên phía sau, không phải tôi sợ anh ta, mà là tôi đang vội vàng mang giấy về cho chú Hồ làm đồ, tôi không rảnh ở đây lãng phí thời gian với anh ta.

Ngay khi tôi vừa chặn được một chiếc taxi, tôi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ phía sau, tôi quay đầu lại nhìn, thấy tên kia hình như đã giẫm phải vỏ trái cây gì đó, cả người trượt chân ngã sóng soài xuống đất.

“A, Lưu Kiệt, cậu không sao chứ?”

Phương Na Na bên cạnh vội vàng chạy đến đỡ Lưu Kiệt dậy, Lưu Kiệt đứng dậy, mũi miệng toàn là máu, xem ra ngã khá đau.

Lúc này, tôi thầm cười nhạo trong lòng, đúng là đáng đời anh ta, nhưng đồng thời tôi cũng kinh ngạc đến mức ngây người.

“Này, rốt cuộc cậu có đi không?”

Lúc này, giọng nói của tài xế taxi mới kéo tôi về thực tại, tôi lúc này mới nhớ ra mình còn chưa nói địa chỉ cho bác tài, vội vàng nói địa chỉ cho bác ấy. Trong lòng tôi vẫn còn đang kinh ngạc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)