Lúc tôi đi ra ngoài, tôi để ý thấy ông nội đang nói gì đó với chú Bình, tôi thấy chú Bình gật đầu lia lịa.
Lúc này trong lòng tôi đang thắc mắc, rốt cuộc tối hôm qua ông nội đã đi đâu?
Thằng ngốc kia đang yên đang lành, tại sao lại chết trong nhà tôi? Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Là ai, đã hại chết thằng ngốc kia?
Hàng loạt câu hỏi khiến đầu óc tôi rối như tơ vò. Tôi luôn cảm thấy ông nội dường như đang giấu giếm tôi điều gì đó.
Sau khi tiếng pháo nổ vang lên, người dân trong thôn nghe thấy tiếng động đều chạy đến, ai nấy đều nghĩ rằng ông nội tôi đã qua đời, không ai ngờ rằng người chết lại là thằng ngốc kia.
Mọi người trong thôn đều cảm thấy tiếc nuối cho cái chết của thằng ngốc. Thằng ngốc kia bằng tuổi với bố tôi, khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Về nguyên nhân cái chết của thằng ngốc, mọi người cũng không hỏi nhiều, chắc là ông nội đã dặn dò chú Bình từ trước, nên mọi người đều nghĩ rằng thằng ngốc kia chết bình thường, vì chết ngay trước cửa nhà tôi, nên tang lễ của nó do nhà tôi lo liệu.
Thằng ngốc kia không có người thân, cũng chẳng có con cái. Ông nội nói với tôi, đã là thằng ngốc kia chọn “dừng chân” ở nhà chúng ta rồi, thì hãy thay nó lo liệu chu toàn, coi như là tích đức.
Buổi tối, sau khi tiễn khách khứa ra về, đa phần mọi người đều về nhà, chỉ còn lại vài người ở lại trông nom, vừa đánh bài vừa trò chuyện.
Cả ngày hôm nay đầu óc tôi cứ như người mất hồn, hết chuyện này đến chuyện khác cứ quẩn quanh trong đầu.
Lúc này, tôi đang ngồi trước linh cữu của thằng ngốc, nhìn di ảnh của nó, tâm trí như lạc vào cõi hư vô.
Hương trên bàn thờ sắp cháy hết, tôi đứng dậy định thắp thêm hương cho thằng ngốc.
Ngay khi tôi vừa châm hương, bỗng nhiên nghe thấy từ trong quan tài vọng ra tiếng động rất nhỏ.
Âm thanh đó rất kỳ lạ, giống như tiếng ai đó đang nghiến răng vậy. Tôi nhìn xung quanh, mấy người vừa đánh bài chắc là mệt quá nên đã gục xuống bàn ngủ, trong nhà trên chỉ còn lại một mình tôi?
Tôi theo bản năng nhìn vào trong quan tài, trong lòng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Không ngờ, vừa nhìn vào trong, tôi liền trợn tròn mắt kinh hãi, nhìn chằm chằm vào miệng của thằng ngốc kia đang từ từ há ra. Tim tôi như ngừng đập, cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt vậy.
Sau đó, tôi thấy từ trong miệng của thằng ngốc kia, một cái đầu chuột nhọn hoắt thò ra.
Cả người con chuột chui ra khỏi miệng thằng ngốc, kêu lên chiếp chiếp.
Ngay sau đó, nó ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi với ánh mắt vô cùng linh hoạt.
Trong đôi mắt xanh biếc ấy lóe lên ánh sáng khiến tôi bất an…
****
Thậm chí, tôi còn nhìn thấy con chuột đó hơi nhếch miệng, tôi không biết nó có phải đang cười nhạo tôi hay không.
Cảm giác đó khiến tôi lạnh sống lưng. Hoàn hồn lại, tôi lảo đảo suýt ngã, hét lên một tiếng thất thanh.
Tiếng hét của tôi khiến những người trong nhà trên giật mình tỉnh giấc, tất cả đều chạy đến hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi vội vàng chỉ vào quan tài, tay run run, nói với mọi người: “Có... có chuột.”
Vừa dứt lời, một vật màu xám từ trong quan tài lao ra, chạy về phía sau nhà trên, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Một con chuột xám thôi mà, sao lại chui vào trong quan tài vậy?”
Có người nhỏ giọng lẩm bẩm. Còn tôi, khi nhớ lại ánh mắt của con chuột kia nhìn mình, trong lòng tôi cảm thấy lạnh toát, đó là một cảm giác rất kỳ lạ.
“Ơ, sao miệng của thằng ngốc lại há ra vậy?”
Ngay lúc đó, lại có người lên tiếng, chỉ tay vào miệng của thằng ngốc kia trong quan tài. Lúc này, miệng của thằng ngốc kia đang há hốc, để lộ hàm răng vàng ố, trông thật sự rất đáng sợ.
Giống như thể thằng ngốc kia đang há miệng kêu gào vậy. Tôi nghe thấy mọi người nói sẽ đi gọi ông nội tôi dậy, tôi tìm đại một chỗ ngồi xuống, không muốn nói gì nữa, cả người bủn rủn.
Ông nội sau khi lo liệu xong mọi việc đã về phòng nghỉ ngơi, còn dặn nếu không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền ông ấy.
Tôi có thể nhìn ra ông nội có vẻ rất mệt mỏi, ông ấy về phòng là muốn nghỉ ngơi thật sự.
Rất nhanh sau đó, đã có người gọi ông nội dậy. Ông nội bước vào nhà trên, hỏi mọi người đã xảy ra chuyện gì. Có người chỉ vào quan tài, nói với ông nội rằng miệng của thằng ngốc kia đang mở ra.
Ông nội vội vàng bước đến, nhìn chằm chằm vào thằng ngốc kia trong quan tài, không nói gì.
Ngay sau đó, tôi thấy ông nội thò tay vào trong quan tài, dùng ngón cái ấn vào cổ họng của thằng ngốc kia, liên tục dùng sức ấn xuống. Tôi thấy miệng của thằng ngốc kia bắt đầu từ từ khép lại.
Lúc này, ông nội đột nhiên bảo tôi vào phòng ông ấy lấy chu sa đến.
Tôi biết chu sa, ngày thường khi nhà ai có trẻ con bị kinh hãi, đến tìm ông nội tôi, ông nội sẽ vẽ bùa cho bọn trẻ để trấn an, chu sa chính là thứ dùng để vẽ bùa. Tôi vội vàng chạy vào phòng ông nội lấy chu sa đến.
Tôi thấy ông nội lấy một ít chu sa, bôi lên cổ họng của thằng ngốc kia.