Nghe vậy, Trần Nhất Minh lập tức cười lớn.
“Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn không biết tự lượng sức mình, tôi không thể không nói, cậu rất có dũng khí, cũng rất có thiên phú, nhưng cậu lại nổi tiếng quá sớm. Cậu nổi tiếng sớm thì cũng thôi đi, cậu lại còn nhằm vào Nhất Phong của tôi?”
“Nhóc con, cậu có biết Nhất Phong có ý nghĩa gì với Đạo Minh hay không? Cậu có biết hiện tại nòng cốt của Đạo Minh có bao nhiêu người là người của Nhất Phong không?”
Theo lời nói của Trần Nhất Minh, Lôi Phàm Ưng ở phía dưới cũng cau mày: “Trần Nhất Minh, mau chóng giải quyết trận đấu đi!”
Nghe vậy, tôi liếc mắt nhìn Lôi Phàm Ưng, sau đó lại hứng thú nhìn Trần Nhất Minh đối diện. Sau khi nghe thấy lời của Lôi Phàm Ưng, anh ta có chút bất mãn nhìn tôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây