Tôi nhìn sang Trúc Tiểu Vân, tôi và cô ấy đi ngang hàng nhau, nhưng cả hai đều không nói gì, cảm thấy lúc này lãng phí thời gian là điều không cần thiết nhất.
Tôi hít một hơi thật sâu, tiếp tục bước về phía trước.
Khi tôi đến bước thứ hai mươi, Điền Huy dừng lại ở bước thứ hai mươi ba, lúc này toàn thân gã run rẩy, như thể đã không chịu đựng nổi nữa.
“Ồ, sao lại đợi tôi vậy?” Tôi nhìn Điền Huy, nói.
Nghe vậy, sắc mặt gã sa sầm, sau đó khom người xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây