“Vậy thì ngại quá, đã như vậy, tôi sẽ cất thứ này đi.”
Nghe vậy, Trúc Tiểu Vân trừng mắt nhìn tôi, thấy ánh mắt của cô ấy, tôi bèn nghiêm túc nói: “Tôi thấy cô hình như có hiểu lầm gì đó với tôi, tối qua tôi thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi mới làm như vậy.”
Tôi không muốn giết người bừa bãi, dù sao cũng không có thù oán gì sâu nặng, mà để tránh bị hai người kia nhận ra, tôi thậm chí còn không để lộ ra chút khí tức nào, hơn nữa còn che mặt, lần sau bọn họ gặp tôi cũng sẽ không nhận ra.
“Đột nhiên tôi thấy cậu có chút gian xảo.”
Trúc Tiểu Vân nhìn tôi, nói. Tôi á khẩu không trả lời được, cô nàng này được lợi rồi còn giả vờ, chẳng phải là vì linh thạch của chúng tôi sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây