“Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất phía sau còn một người nữa, nhỡ đâu ông âm thầm hồi phục vết thương thì sao?”
Tôi lại nhặt một hòn đá trên đất, sắc mặt Đỗ Hoài An tái mét.
“Tiểu hữu, vết thương của tôi rất nặng, trong thời gian ngắn không thể hồi phục được, nếu cậu muốn nhẫn trữ vật thì tự mình đến lấy, còn nữa, trong nhẫn trữ vật của lão già kia có một viên Thọ Nguyên Đan, thứ đó được bán với giá mấy chục vạn linh thạch trung phẩm đấy.” Thấy hành động của tôi, Đỗ Hoài An vội vàng nói.
“Vậy thì ông ném nhẫn trữ vật cho tôi đi.”
Tôi nói. Đỗ Hoài An lại cười khổ, nói ông ta và lão Thường đều bị trọng thương, bây giờ không thể động đậy được, bảo tôi tự mình đến lấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây