Bởi vì thính giác của tôi rất nhạy bén, cho nên tôi đã nghe thấy những gì bọn họ nói, tôi nhìn theo xe cảnh sát rời đi, đương nhiên, vẫn còn rất nhiều cảnh sát đang tìm kiếm trong trường.
Tìm kiếm đầu của Văn Hân Di, bây giờ đầu của cô ấy biến mất, chắc chắn đầu của cô ấy phải ở đâu đó.
“Đi thôi Lưu ca, về ngủ.” Ngô Viễn kéo tôi, nói, lúc xoay người, tôi nhìn thấy một bóng lưng đang rời đi.
Tôi nhíu mày, cảm thấy bóng lưng đó có chút quen thuộc, sau đó tôi nhớ ra, là Lạc San sao?
Nhưng bây giờ Lạc San đã đi xa, cho nên tôi không gọi cô ấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây